Lặng an nghe có vẻ hơi lạ tai, nhưng khi thay “an’ bằng “yên” thì ta có một động từ rất quen thuộc: LẶNG YÊN. Trong AN có YÊN, và trong YÊN có AN.

Hàn Mặc Tử đã gieo những vần thơ:

“Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,

Để nghe dưới đáy nước hồ reo;

Để nghe tơ liễu run trong gió,

Và để xem trời giải nghĩa yêu…”

(Hàn Mặc Tử – Đà Lạt Trăng Mờ)

Chỉ trong cái an yên ta mới có thể nghe được đáy nước đáy hồ đang reo vui hay tơ liễu đang run lên trong làn gió lạnh Đà Lạt và có thể nghe trời giải nghĩa thế nào là YÊU?

Và ở đây, hành trình của Lặng được hiện lên: TRẦM là khởi đầu, rồi SUY là quá trình, và kết quả là AN.

Nếu TRẦM thôi đã là tốt rồi, nhưng chưa đủ. Vì nếu chỉ dừng lại ở Trầm mà thiếu Suy thì khó có thể có sự thay đổi và chuyển biến trong tâm. TRẦM là khởi đầu của hành trình khám phá nội tâm. Trước khi chạm vào được tâm thì trước hết phải trầm và tĩnh về vật lí (không gian, thời gian, khẩu và thân).

SUY là bước tiếp theo của hành trình khám phá, suy là bắt đầu cầm chiếc búa, chiếc xẻng để bắt đầu phá vỡ những rào cản, những lớp đất đá đang phủ lên những viên ngọc quý của tâm hồn. Quá trình này cần lắm sự kiên trì, thành thật và giữ vững niềm tin niềm hy vọng là có ngọc và kim cương đang bị ẩn giấu.

AN là kết quả, là niềm vui rạng rỡ của hành trình khám phá, của việc thấy được những viên ngọc lấp lánh của: Thấu Hiểu, của Giác Ngộ, của Bao Dung, của Tha Thứ, của Yêu Thương Và Kết Nối.

An là mỉm cười và thanh thản với cuộc sống như nó là. Trong đó có những thuận lợi cũng bao gồm rất nhiều nghịch cảnh hay đau khổ.

An là chấp nhận mà không phán xét bởi vì đã hiểu và đã yêu.

An là gỡ bỏ những lớp tự vệ, những nghi kỵ, những thành kiến bởi vì hiểu rằng mình luôn được che chở và yêu thương.

An là tôn trọng khác biệt bởi vì yêu mến sự đa dạng, phong nhiêu của cuộc sống đầy sắc màu, không áp đặt tiêu chuẩn của mình lên người khác cũng như mọi sự việc.

An là bình tâm trước dư luận, là cân bằng khi nghe lời khen hay tiếng chê bởi vì hiểu rằng giá trị của mình không phụ thuộc vào quan điểm của người khác. Tự bản thân và sự tồn tại của mình đã mang giá trị, hiểu được nhân phẩm và phẩm giá là gì.

An là hiền hòa, không gay gắt, không la lối, không quá trầm mặc, là dễ chịu, là nhẹ nhàng nhưng không thiếu đi những dí dỏm và tế nhị trong giao tiếp.

An là có tương quan sâu sắc trong các mối quan hệ. Và hơn hết An là thấy được sợi dây liên kết thần linh giữa con người và Thượng Đế.

Và đây cũng là mong ước cho tất cả chúng ta khi bước vào hành trình Lặng trong Trầm Suy và An.

Cùng đi tiếp hành trình Tuần Thánh với những Khoảng Lặng để hiểu hơn “Trời đã giải nghĩa yêu thế nào” qua cuộc hành trình Thương Khó, Chết và Phục Sinh.

Yeuthuong,

butchivuive